Top 11 tiểu thuyết ngôn tình hay và cảm động khiến fan khóc nhiều nhất

-
truyện tình yêu cảm độngnhấtCHỈ CẦN 5 PHÚT THÔI , TÔI HỨA BẠN SẼPHẢI KHÓC 1.

Bạn đang xem: Top 11 tiểu thuyết ngôn tình hay và cảm động khiến fan khóc nhiều nhất

Thời gian nó ra đời, sáng kiến hóa giađình quản khôn cùng ngặt, trong xóm chỉ cóhai nhà có em bé. Một đơn vị nếu khôngtrốn đi vùng không giống thì bị phát tiền, mỗinó chính đại quang minh oe oechào đời làm con cưng. Chưa hẳn vì bên nó cóquyền tất cả thế mà bởi vì anhtrai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh,dân gian gọi là dịch đần.Mẹ nó thay cây roi trên tay dọa anh nó:"Vĩnh viễn ko được lại ngay gần emnghe chưa". Vì chưng sợ anh có tác dụng hại nó nên mẹcấmanh vào chống của nó. Đếnnỗi ăn uống cơm cũng bắt anh ấy ăn uống mộtmình trong ngôi nhà nhỏ. Anh haylén lút ngồi xổm bên phía ngoài khungcửa sổ quan sát trộm nó, thấy em trai làanh sung sướng cười, nước bong bóng theo khóe miệngchảy xuống... Chân thành lúc nhỏ tuổi anh trai cũngđược
*
cưng lắm, đến khi phần lớn đứa trẻcùng tuổi tập nói tập đi thì anh nó vẫnngốc dại, không mở miệng nói đượctừ nào. đi khám bệnh xong xuôi mới biết anhnó bị bệnh não bẩm sinh. Ông bà nội trúthếtthất vọng với uất ức lên đầu bốmẹ nó, mẹ nó sẽ mang hết oan ức đổ lênđầu anh nó, hễ chạm mặt một chuyện nhỏlà anh nó buộc phải chịu một trận mưa roi.Có lúc chị em ôm nó phơi nắng và nóng trongvườn, anh nó cẩn trọng mon men mang lại gần, thíchquá anh chuyển tay sờ lên mánó. Chị em nó như hại một dịch bệnh gì vộibồng nó đi nơi khác, nhiếc mắng anhnó: "Không được lại sát em, màymuốn truyền dịch cho em à?".Một lần, mẹ không tồn tại nhà. Từ bỏ xa, anh ngắm mợbồng nó bên trên tay, vẫn làcười dở người thôi. Mợ xót lòng, vẫy taygọi: "Đến đây cầm tay em một tí này".Anh nó vội trốn đi, miệng thêm bắp nóiliên tục không rõ: "Không... Khôngcầm... Truyền bệnh, truyền bệnh". Hôm đómợkhóc òa, anh nó gửi taylên lau nước mắt cho mợ, vẫn chính là cườingốc thôi. 2. Nó lớn dần, đang thời tập nói. Mấylần nó huơ tay lên, trườn tới phía anh.Anh nó mừng quá khiêu vũ cẫng lên. Mẹnó tới kịp, vội nhanh nhẹn vàng bồng nóđi địa điểm khác.Nhìn đa số đứa trẻ khác mút kem que, anh nóliếm môi, cảm xúc nóngvà khát lắm. Lũ nhóc nói trường hợp anhchịu làm chó tụi nó sẽ đến kem. Anhnó làm cho chó bò trên đất, tuy nhiên bọnnhóc quỵt kem và cười ầm lên. Bằngmột hễ tác nhanh gọn, anh nó nhổm ngườilên, như điên gàn cướplấy que kem. Bầy nhóc sợ quá khócrống. Anh nó cầm chiến lợi phẩm chạyvề nhà, không biết rằng bên trên đườngque kem tan dần, chảy dần. Về mang đến nhàkem chỉ với một miếng nhỏ tội nghiệp mà lại thôi.Nó đang đùa ở vườnsau, nhân lúc người mẹ không nhằm ý, anhđem kem đến trước khía cạnh nó và nói:"Ăn... ăn... Em ăn uống đi". Chị em nó thấy anh rứa cáique như đangra hiệu gì đấy, vội chạy đến xô anhngã nhoài ra đất, que kem lấm lemđầy đất, anh nó ngẩn tín đồ nhìn mộtlúc thọ rồi ngoác mồm khóc.Nó biết nói nhưng trước đó chưa từng gọi một giờ đồng hồ anh.Anh nó mong muốn mình tất cả thểnhư bao tín đồ anh khác được em trailà nó điện thoại tư vấn một tiếng anh. Bởi vậy thời gian nóđang chơi nghịch ngơi nghỉ sân sau, anh đứngphía xung quanh xa cha mét, lấy hết sức hét:"Anh, anh". Anh mong muốn nó nghe thấy sẽ học đượccách gọi anh. Một lượt anhđang nỗ lực hét thật to, bà mẹ mắngnhiếc anh với đuổi đi nơi khác chơi.Lúc đó nó ngước mắt lên chú ý anh,đột nhiên hotline thật rõ một tiếng: "Anh".Anh nó chưa khi nào vui như thế, hoa chân múatay, tự nhiên chạy đếnôm nó thật chặt, nước mắt nước mũitèm lem đầy vai áo nó. 3. Từ nhỏ nó sẽ bịngườita điện thoại tư vấn là "emthằng ngốc". To lên, nó ghét cáchgọi này. Bởi thế nó luôn mặc cảm vàhận ghét anh nó.Một lần, cũng vì bao gồm cách gọi này mànó bị tín đồ ta đánh. Nó bị lũ các bạn đè lên người.Bỗng nhiên lũ các bạn bị ai đónhấc lên - là anh trai nó.Nó chưa bao giờ thấy anh nó mạnhmẽ như thế, nhấc bổng cả lũ bạn nólên, quật té chúng ra đất.

Xem thêm:

Bạn thân bạnvừa khóc vừa thét đau. Nó thấy sợ, rắc rối rồi,bố chắc chắn là sẽ phát nó.Phút ấy nó hận người mẹ tận xương tủy vìsao lại sinh mang đến nó một ông anh traiđần độn như thế. Nó cần sử dụng hết sứcđẩy anh trai ra, hét rằng: "Ai bảo anhquản chuyện người khác, anh là thằng ngốc".Anh nó bửa ra đất, thẫnthờ chú ý theo láng nó chết thật xa dần.Hôm đó, cha bắt hai bằng hữu quỳ ra đấtrồi cần sử dụng roi mây quất tới tấp. Anh bòlên bạn nó, run rẩy nói: "Đánh...đánh con, đừng tiến công em". Mấy ngày tiếp theo mẹmang kẹo từ bỏ thànhphố về, phân chia cho nó tám viên, anh nóba viên. Không chỉ là là chia kẹo, nhữnglần khác anh nó vẫn chịu vậy. Sángsớm, anh thua cuộc cửa gương hóng nóđi ra, xòe bàn tay gồm hai viên kẹo. Nó lờ đi, coinhư ko thấy gì. Anh nólại chạy mang đến trước mặt, xòe bàn tay cóba viên kẹo cùng nói: "Ăn... ăn, em ănđi".Không biết vì sao lần này nó độtnhiên không cần, anh nó chạy theo quấnquýt cảchân, ko nói lời nào,nhét cả bố viên kẹo vào mồm nó.Lúc kẹo trôi qua khỏi họng, nó thấyrõ đôi mắt anh trai đẫm nước mắt. 4. Cố giấy trúngtuyển vào đại học,bố bà mẹ rất mừng, anh trai nó cũng vuilây. Thiệt ra anh nó thiếu hiểu biết nhiều đạihọc là gì, nhưng biết rằng em trai đỗđại học với vinh hạnh đến đến cảnhà với cũng không ai gọi bản thân là thằng ngốcnữa.Trước tối nó lên tp nhậphọc, anh vẫn ko vào phòng nó,chỉ đứng ngoài hành lang cửa số và đưa đến nómột bọc vải, xuất hiện thêm thấy vài cỗ áoquần mới. Đều là của mợ đến hai anh emnóhoặc là bà cô ở thành phố gửitặng. Té ra mấy năm vừa qua anh nóchưa hề mặc áo quần mới. Vì chưng mẹkhông cân nhắc nên anh che đi. Lúcđó, nó phát hiện nay áo trên fan anh đãcũ mèm, rách vài chỗ, mẫu quần ngắn lên tậnmắt cá chân, nom thiệt tộinghiệp. Mũi nó cay cay, bao nhiêunăm qua kế bên sự ghét bỏ, hận thùnó tất cả cho anh vật gì đâu.Anh nó vẫn cười ngốc thôi, bao gồm điềutrong đôi mắt đầy hi vọng, nó phân vân đó là hivọng gì. Mặc dù anh khôngbiết nó đã cao lên khôn cùng nhiều, khôngbiết áo quần ấy đã đến khi lỗi thờikhông thể bác diện đi dạo phố đượcnữa nhưng mà nó vẫn khoác mặc vào,xoay tới luân chuyển lui giả bộ vui miệng ríu rít hỏi anh:"Đẹp không? có hợpkhông?". Anh nó gật đầu, ngoácmiệng cười.Nó viết lên giấy nhị chữ "huynh đệ"rồi chỉ mang lại anh chữ này là huynh, chữnày là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ cónghĩa là có anh rồi mớicó em, không có anh thì không tồn tại em.Hôm đó, anh này lại đọc ngược thành"đệ huynh". Lúc xuất phát nó khóc,anh nói rằng trong tâm anh nó là số1, không có nó thì không có anh. 5. Kể đến đờisống đại học, nó thấyrất thú vị, các điều mới mẻ, dườngnhư nó quên mất người anh trai nơiquê nhà.Lần nọ mẹ đi gọi điện thoại cảm ứng thông minh cho nó,anh đi theo mang lại bưu điện. Bà mẹ nói rất nhiều, cảtiếng đồng hồ rồi bảo vớinó: "Nói chuyện cùng với anh nhỏ mấy câunày". Anh tiếp năng lượng điện thoại, chờ thật lâukhông nghe tiếng gì cả, chị em nói rằng:"Thôi hớt tóc máy đi, anh nhỏ khóc rồi,anh bé chỉ lên ngực ý nói rằng nhớ nhỏ đó".Nó vốn mong nói bà bầu đưa điện thoạilại cho anh trai nhằm nói cùng với anh rằng:"Đợi em về sẽ dạy anh học tập chữ, sẽmua mang đến anh những kẹo bánh mà chỉở tp mới có, mang đến cho anh thậtnhiềuquà". Dẫu vậy nó không mởnổi miệng và cúp năng lượng điện thoại. Chỉ bởi vì nókhông hy vọng bạn thuộc phòng biết nócó một anh trai mắc bệnh não bẩm sinh,một anh trai ngu độn.Hè đến, nó về nhà, trên xe ăn một viên kẹo,bỗng nhiên nhớ lại anhtừng nhét kẹo vào mồm nó, kẹo ởtrong miệng nhưng lòng nó đắngnghét. Lần đầu tiên về mang lại nhà, nó hét thậtto: "Anh, anh ơi. Em vẫn về, coi emmang gì về cho anh này". Cố kỉnh nhưngkhông có tiếng mỉm cười ngốc của anh nónữa, không có bóng ông anh sát 30tuổi đời còn khoác quần ngắn mang lại mắt cá chânnữa.Bố mẹ nước mắt đầm đìa, nói với nórằng: "Một tháng trước, anh bé laoxuống sông cứu vớt một đứa bé, anhkhông biết bơi. Đứa nhỏ bé đó được cứusống nhưng anh nhỏ không lên nữa". Bố mẹ nóúp mặt khóc...Một bản thân đứng bên dòng sông, cam kết ứcvề anh hốt nhiên ùa về tha thiết. Nó rúttrong túi một tờ giấy gồm viết nhị chữ"huynh đệ". Đó là chữ của nó, phíadưới là chữ méo xẹo của anh ý nó. Nó rất có thể nhậnra anh nó viết "đệhuynh".