Kế hoạch ôn thi đại họcách chèn chữ vào hình trong word

-
KD: Xin bảo quản làm tứ liệu với đọc nhằm hiểu nhân vật vừa mới được đề cập nhiều, vừa vẫn chính là “bí ẩn” ở 1 phương diện làm sao đó. Mình vẫn cảm ơn số phận, thời trẻ, sinh sống Báo ND có nhiều điều kiện hiểu một kho các tư liệu định kỳ sử, những nhân trang bị (không phổ biến). Cả thời trẻ bỏ ra học, đọc, cực kỳ hữu ích và thú vị.

Bạn đang xem: Kế hoạch ôn thi đại họcách chèn chữ vào hình trong word


Nhưng các bạn ở tạp chí VHNA không biên tập, cứ để các con chữ dính nhau, mức giá cả một bài bác dịch công phu.

MAO TRCH ĐÔNG, người sau này trởthành nhàcách mạng, sinh ngày 26 tháng 12 năm 1893 vào ngôi xóm Thiều sơn hẻo lánh ởtỉnh HồNam giữa Trung Quốc. Đólàmột thếgiới còn nguyên thủy, giữa những ngọn đồi thoai thoải vànhững khu rừng rậm rộng mập trên núi, một thếgiới màtrong đócómột vài trăm gia đình nông dân trồng lúa, tràvàtre, đặt nhỏ trâu đi trước dòng cày nhưtrước đấy hàng trăm ngàn năm.


Không gồm đường bộ, không có đường sông dẫn vào trong thung lũng, nơi gồm lợn rừng, báo cùng thỉnh phảng phất cũng cả hổ đi ngang qua. Làng mạc Thiều đánh hẻo lánh đến tầm tin vềcái bị tiêu diệt của hoàng đế Quang tự chỉ đến với những người dân làng sau nhiều năm.

Cha của Mao, một cựu quân nhân của quân đội tỉnh, đãkhágiảlên nhờtrồng lúa vàngũcốc. Vào khi phần nhiều các gia đình trong Thiều đánh sống trong số những ngôi nhàbằng đất nung vàmái rơm thìgia đình Mao sống trong một ngôi nhàsáu chống với mái ngói. Người con trai Trạch Đông của họcòn cócảmột chống riêng, một sựxa hoa kì cục cho bé của một đơn vị nông


Tuy vậy, cảtrong mái ấm gia đình này cũng ko cónước sản phẩm –cho cho tới cuối đời, Mao vẫn mê thích kỳcọthân thểvới một chiếc khăn được gia công ướt bởi hơi nước, hơn làtắm rửa với xàphòng, vàsúc miệng bởi tràthay vìdùng một cái bàn chải tấn công răng.

Bên cạnh nhà, hầu hết cánh đồng ruộng lan can của mái ấm gia đình cao dần lên. Mao, cũng nhưtất cảnhững đứa békhác vào làngg, bắt buộc phụgiúp thao tác làm việc ngay từlúc còn nhỏ: hay ông bắt buộc chăn trâu bòhay chăn vịt.

Lúc tám tuổi, ông đến lớp trường làng; tiền học màcha của ông ấy bắt buộc đóng nhiều bằng nửa năm lương của một fan công nhân. Mà lại ông ấy vẫn trả–hẳn vìông ấy hy vọng rằng người nam nhi sau này sẽlo ghi chép sổsách mang lại ông ấy.

Người thầy chỉdạy mang đến Mao biết đọc vàbiết viết. Học tập trò, cũng nhưthần dân phái nam dưới triều nhàThanh, luôn luôn phải thắt tóc bím, trích dẫn những tác phẩm kinh điển của Khổng Tử: đa số tác phẩm đãcótừnhiều thếkỷ, của bao gồm triết gia đấy hay của các học tròông ấy. Chúng nói vềsựsiêng năng, trung thực vàvềsựcải tiến thường xuyên tính chất cánhân, cũng nhưvềsựkính trọng cha mẹ.

Với 13 tuổi, Mao tránh trường; theo ýcủa cha, ông cần phải thao tác làm việc trong trang trại vàsau này trởthành fan buôn gạo.

Thếnhưng fan con đãkhám ra một thếgiới riêng cho mình từlâu, thếgiới của sách vở. Sản phẩm đêm, bên ánh đèn sáng dầu, ông ấy hiểu biên niên sử, gần như quyển tè thuyết kểvềnhững băng cướp, hồ hết cuộc nổi dậy vànhững chuyến đi hành hương. Ông lúc nào thì cũng che cửa sổlại, đểcho người phụ vương không biết đến những lần xem sách bímật đấy.

Mao đáng ghét con bạn gia trưởng nổi nóng đấy, người cho rằng đọc phần đa quyển sách đóchỉlàphíthời gian màthôi vàthường xuyên đánh đập ông. Qua những lần va chạm, fan con đang lớn lên lập cập cóđược một trải nghiệm đặt dấu ấn lên ông: giả dụ đối xửkhúm núm, người phụ thân chỉđánh đập ông càng các hơn. Ngược lại, nếu nhưbướng bỉnh thìông lại cóthểnhận được nhượng bộbởi sựương ngạnh của mình. Lúc người thân phụ giàmắng nhiếc ông làlười biếng vàvôdụng trước phương diện khách cho thăm, người thiếu niên đấy đãchạy đến một cái hồvàdọa sẽtựtử. Người thân phụ nhượng bộvàhứa sẽkhông quát mắng mắng ông nữa.

Thếnhưng tín đồ trưởng mái ấm gia đình đấy nghiền buộc đấng mày râu trai 14 tuổi đề nghị bước vào trong 1 cuộc hôn nhân đãđược có tương lai trước với một bạn chịhọxa, to hơn ông tư tuổi, tuyệt nhất Tú. Nhưng Mao trước đó chưa từng bao giờnhìn fan chịhọnày, fan đãdọn vào ởtrong gia đình (nhưng từ trần ba năm tiếp theo đó), nhưlàngười vợcủa mình –vàcólẽcuộc hôn nhân cũng ko bao giờđược triển khai trọn vẹn.

Ông ấy ham mê học hơn. Cómột quyển sách mê say ông một bí quyết đặc biệt: “Những lời chú ý vềmột kỷnguyên của sựthừa thãi”. Trong cuốn sách đó, nhàcải giải pháp người trung quốc Trịnh quan tiền Ứng thúc giục người dân của mình hãy yêu thích ứng với thếgiới tân tiến với mặt đường sắt, năng lượng điện tín, thưviện vàquốc hội của nó, trước khi các chính phủngoại quốc tách lột toàn Trung Quốc. Phần đông quyển sách mỏng tanh nhưquyển sách này đãgợi lên nhận thức chủ yếu trịcủa Mao vàkhơi dậy trong ông lòng tựhào dân tộc.

Với 16 tuổi, ông tránh ngôi xóm quêhương năm 1910 vàtựđăng kýđi học tập tại giữa những trường cải cách mới ởlàng cạnh bên, một số loại trường màthời gian vừa qua đãcóhơn 100 trong tỉnh: một cốgắng tuyệt vọng của triều đình đểthu ngắn khoảng cách tụt hậu của trung quốc so với Phương Tây.

Ởđấy, một thếgiới bắt đầu mởra cho Mao, ngay cảkhi ông ấy bịnhiều ngươi đồng học –phần béo làcon trai của địa chủ–cười chênhưngười nhàquêvìtrang phục nông dân của ông. Ông chỉcómột bộquần áo duy nhất: một cái áo khoác bằng bông vải vàmột loại quần đãcũ.

Khác với phần đông trường còn sót lại trong Trung Quốc, cótrong thời khóa biểu lànhững môn học nhưkhoa học tập tựnhiên, kế hoạch sửthếgiới, giờ đồng hồ Anh vàâm nhạc. đầu tiên tiên, Mao được nghe vềnhững nhân thiết bị nhưGeorge Washington, Abraham Lincoln, Napoleon Bonaparte: đầy đủ con fan đãthành lập, thống tuyệt nhất hay dẫn dắt giang sơn đến một tầm vóc to lớn.

Người phụ vương chỉmiễn chống trảtiền học cho người con trai sắp tới trưởng thành. Vàhẳn đãkhông nghĩrằng ông ấy sẽvĩnh viễn xa rời cái chật bé của một cuộc sống nhà nông.

Vì Mao không trởvềngôi làng mạc quêhương nữa. Ông mong được đi xa, vào tỉnh giấc lỵTrường Sa bí quyết đó50 kilômét, một thành phốlớn cùng với 300.000 dân. Vìnghe rằng ởđấy cótrường học còn xuất sắc hơn nữa, ông lên lối đi đến đấy năm 17 tuổi.

Một bức tường chắn thành bởi những khối đámàu xám nhiều năm hàng thếkỷbao bọc lấy trường Sa. Dân quân đầu quấn khăn xanh canh gác mọi cánh cổng khổng lồ. Ngõhẻm tương đương nhưđường hầm dẫn qua mêcung của thành phố, đến hai ngôi thường thờKhổng Tửkhổng lồ, biệt thựcủa quan tiền lại, những người dân sống sau các bức tường cao, vàkhu phốmua xuất kho với các cửa hàng,

Trên lối đi không thấy được ôtô, không thấy được xe đạp, xe cộ lôi, vắt vào đấy fan ta bắt gặp những người gánh nước, ăn mày vàcác loại kiệu của tín đồ giàu.

Đấy lànăm 1911, đêm trước của cuộc phương pháp mạng Trung Quốc. Lực lượng đối chọi chống lại triều nhàThanh đang nổi dậy trong phần lớn các thức giấc của nước nhà này, phe đối lập yêu cầu tập trung một quốc hội đến quốc gia.

Mao siêng chútheo dõi các sựkiện qua nhiều tờnhật báo chính trị, phần đông cái mới đây đãđược in ra. Qua đó, ông biết vềnhàđối lập cực đoan Tôn Dật Tiên, “Liên minh biện pháp mạng”của ông ấy –vàvềmột cuộc nổi dậy trong thành phốcảng quảng châu trung quốc màcó72 người nổi dậy đãchết trong những khi đó.

Mao, cho đến thời điểm đấy làmột người trung thành với triều đình, người nhận định rằng nhàvua vàcác quan lại lại của vua lànhững người uyên thâm và chính trực, thuở đầu còn hy vọng rằng triều đình sẽtiếp tục mãi sau trong một chếđộquân chủlập hiến.

Thếnhưng chỉsau một vài tuần ởTrường Sa, ông ấy đãsuy nghĩcực đoan hơn: ông thảo một tuyên ngôn màtrong đóông yêu ước hoàng đếthoái vịvàTôn Dật Tiên trởthành tổng thống trung hoa –vàdán nólên tường của ngôi ngôi trường ông đã theo học.

Nhưmột tín hiệu của sựphản đối, Mao giảm bím tóc của bản thân mình đi. Một hành động màtheo truyền thống lâu đời trong quốc gia của nhàThanh sẽphải chịu hình vạc tửhình. Lúc một vài học viên ngần ngừkhông chịu làm theo. Mao đãcầm lấy kéo vàdùng đấm đá bạo lực giải phóng họkhỏi mẫu bím tóc.

Những người trung hoa trẻtuổi ởcác trường không giống cũng dám làm cho điều ghêgớm đó–rõràng làhiện giờcác cơquan của hoàng đếđãthiếu quyền uy đểtruy xét vấn đề làm tội tình đấy.

Trong tháng 10 năm 1911, khi binh lính nổi dậy chống triểu đình trong thành phốVũXương giải pháp đógần 300 kilômét vềphía Bắc, Mao cùng một vài fan bạn quyết định đi đến đấy đểtrợgiúp cho tất cả những người làm cách mạng. Nhưng mà ông ấy ko đi ngay. Vìnghe nói rằng trời giỏi mưa ởVũXương nên trước tiên ông lên đường đi tìm kiếm giày ko thấm nước –vàvìvậy màđãbỏlỡlần lật đổ.

Không tất cả ông, cuộc giải pháp mạng vẫn thường xuyên lan ra ngày càng rộng khắp vàcuối thuộc vềđến trường Sa. Mao thâm nhập lực lượng bí quyết mạng, phục vụvài tháng nhưmột quân nhân, nhưng mà không phun đến một phạt súng duy nhất.

Sau lời tuyên bốthành lập nền cùng hòa vàtuyên bốthoái vịcủa hoàng đếtrẻcon PhổNghi trong thời điểm tháng 2 năm 1912, con người 18 tuổi đấy tin rằng cuộc phương pháp mạng đãthành công vàbây giờlàthời gian đểquay trởvềvới sách vở; thếnào đi nữa thìnhiều quân nhân cũng bịnhànước loại trừ đểtiết kiệm tiền.

Bây giờ, vào từng buổi sáng, ông ấy đi cho thưviện thành phốcủa trường Sa vànghiên cứu các tác phẩm của những nhàtưtưởng châu Âu, trong đólàcác công trình của Adam Smith, lýthuyết gia trước tiên của Chủnghĩa Tưbản, của Jean-Jacques Rousseau, tín đồ khai sáng, vàcủa Montesquieu, tín đồ đấu tranh đến tam quyền phân lập. Ởđây, lần trước tiên Mao cũng nhận thấy một tấm bạn dạng đồthếgiới.

Đólàmột thời hạn đọc sách vôphương vừa lòng cũng nhưchẳng theo kếhoạch nào: người bầy ông trẻtuổi xem sách “nhưmột bé trâu lẻn vào vườn rau xanh vàngốn ngấu ăn uống tất cảnhững gìmọc ởđấy”, nhưông ấy sau đây nhớlại. Ông chỉcho phép mình nghỉvào giờtrưa, đểăn hai cái bánh làm từgạo.

Với gần 20 tuổi, ông ấy vẫn còn đấy chưa được đào tạo, không cónghềnghiệp, ko cómục đích mang lại cuộc sống. Vìcha ông đe dọa không gửi tiền nữa bắt buộc Mao ghi danh học sưphạm năm 1913. Thêm năm năm học nữa bắt đầu.

Đólàmột thời kỳhỗn loạn, say sưa. Vìtrong lúc nước cộng hòa chảy rã, tác động của chủ yếu phủtrung ương ởBắc kinh tan trở nên dần vàcác warlords chiếm lĩnh quyền lực –các tưlệnh độc lập, mọi người đa phần đãtừng làchỉhuy quân đội trước đó –thìnhững tưtưởng mới bước đầu đến với tổ quốc này.

Cùng với bạn đồng học, Mao đãthảo luận những vềChủnghĩa Vôchính phủ, Chủnghĩa Dân tộc, cách mạng.

Và vềcon con đường tương lai của Trung Quốc. Thứ 1 tiên, ông nghe được từ“Chủnghĩa cộng sản”, thếnhưng nókhông đểlại một tuyệt hảo gìđặc biệt. Còn phải trải qua không ít năm nữa, cho tới khi ông thân thiện thật sựđến nó.

Nhiều điều làmới so với ông, những điều láo lếu độn. Ông có, ông sẽnói nhưthếsau này vềthời gian đấy, “một hỗn hợp kỳlạ”trong đầu: ông mặc dù tin rằng trung hoa phải học tập ởPhương Tây, nhưng vẫn muốn rằng nóđừng khước từtruyền thống của nótrong thời điểm đó. Ông làmột người cótưtưởng tựdo toá mởvới cảthếgiới –nhưng đôi khi ông lại hâm mộnhững nhàcai trịđặc biệt hung ác trong kế hoạch sửTrung Quốc.

Cuối cùng, trong những người thầy đãđểýđến người nam nhi nhànông đấy, fan phác thảo gần như lời comment vềtác phẩm của một triết nhà đạo đức tín đồ Đức cũng nhưnhững bài thơđa cảm. Ông ấy cho rằng con bạn ham học từtỉnh lẻđấy làmột tín đồ cótài: “Gia đình nông dân thường xuyên lànơi xuất phát của các tài năng dị thường nên tôi khích lệ anh ấy”, ông ấy viết. Và: “Tìm được một bạn thông minh vàchân thiệt nhưanh ấy chưa hẳn dễ”.

Mao tiếp nhận từngười nâng đỡmình thói quen huấn luyện không chỉtinh thần màcảthểxác nữa, yêu thích nhất làtrần truồng hay chỉmặc không nhiều quần áo trong lúc đó–một niềm say mêcho tới cuối đời.

Mỗi buổi sáng, ông ấy đi đến một chiếc giếng vàdội nước lạnh lẽo nhưbăng lên người. Giữa những kỳnghỉ, ông quốc bộ thật lâu với chúng ta bè, rửa mặt nắng tốt chạy bộtrong mưa, ngủngoài trời lúc cósương giá, bơi qua những con sông lạnh nhưbăng vào tháng 11.

Khi sau cuối rồi Mao cũng thừa nhận được bằng sưphạm cùng với 24 tuổi, ông ấy vẫn không cókếhoạch nào mang lại tương lai cả. Ông không kiếm được câu hỏi làm trong Trường Sa. Vìthếnên ông đi theo fan thầy, tín đồ năm 1918 được triệu vềBắc gớm đểnhận chức vụgiáo sưvà đãtạo đến ông một bài toán làm nhưngười phụviệc trong thưviện ởtrường đại học.

Qua đó, Mao đãđến cho tới trung trung tâm của lần khởi đầu ởTrung Quốc.

Nằm cách không xa các giảng mặt đường làQuốc Hội mới, cơquan các bộcũng như“TửCấm Thành”màhoàng đếtrẻcon PhổNghi đãthoái vịvẫn còn sinh sống ởsau những bức tường chắn của nó, cóhàng trăm thái giám ởxung quanh. Trong những năm cách mạng 1912, lãnh tụquân team bảo thủViên ThếKhải đãtrởthành tổng thống Trung Quốc. Năm 1913, khi đảng dân tộc của Tôn Dật Tiên, Quốc Dân Đảng, chiến thắng lớn trong số cuộc thai cửtựdo đầu tiên, Viên cấm tổchức đóhoạt động, đẩy Tôn đi lưu lại vong vàgiải tán Quốc Hội. Năm 1916, Viên qua đời, người trước đócòn tuyên bốmình làhoàng đếcủa một triều đại mới. Tổng thống bắt đầu của trung hoa tập họp lại Quốc Hội đãđược bầu.

Tháng 6 năm 1917, một tướng lĩnh trung thành với hoàng đếlàm thay máu chính quyền vàlại đưa PhổNghi lên. Thếnhưng nhì tuần sau đấy, các tướng lĩnh khác tiến quân vềBắc kinh vàchấm xong chếđộquân chủvĩnh viễn. Nền cộng hòa được cứu vớt thoát.

Nhưng kểtừlúc đấy, trung hoa chỉcómột thiết yếu phủtrung ương yếu ớt vàtham nhũng, các tưlệnh quân đội tiếm quyền ởnhiều vùng vào nước.

Ởcuối “TửCấm Thành”vềphía Nam, ở“Thiên An Môn”, cómột khu vui chơi công viên màsinh viên luận bàn ởđấy vềtình trạng của đất nước.

Bắc kinh làthành phốtriệu dân. Ôtôchạy trên mọi đại lộcótừnhiều thếkỷ, 20.000 xe cộ kéo làm cho nghẽn đường phố, vàcócảnhững đoàn lạc đàđi buôn cũng đi chiếu qua thành phố.

Mao phấn khởi. “Bắc ghê làmột dòng nồi nung chảy hòa hợp tất cảmàởtrong đóngười ta chắc chắn là sẽbịbiến đổi”, ông ấy viết sau khi đến. Ông thường hay đi lang thang qua các khu vườn cửa của hoàng đế, các chiếc vừa được mởcửa cho người dân, vàxúc đụng vìvẻđẹp của chúng: “Trong những khu vườn, tôi chú ý mùa Xuân miền bắc bộ mới bắt đầu, thấy được hoa mận trắng, trong khi băng trên hồBắc vẫn tồn tại rắn. Tôi thấy được những cánh đồng bịphủđầy tinh thểbăng nhưhàng chục nghìn cây mận đã nởhoa.”

Ông sinh sống trong một khu vực phốtồi tàn ởphía Tây của Cấm Thành. Ông chia sẻmột căn hộ–vàgiường ngủ–cùng với bảy sinh viên khác. Họngủtrên một chiếc bục bằng gạch cóphủnỉ, cóthểsưởi ấm được. Vìthiếu tiền đểmua than đề nghị những người bọn ông trẻtuổi nằm liền kề vào nhau: “Thường tôi yêu cầu báo trước với người ngủởhai bên mỗi lúc tôi muốn trởmình”, Mao nhớlại sau này.

Trong thời gian ởBắc Kinh, ông liên tiếp đọc tờ“Tân Thanh Niên”, tạp chíhiện đại độc nhất của khu đất nước. Học giảcủa trường đại học viết ởtrong đấy vềThuyết Tương đối, Chủnghĩa Hòa bình, giải hòa phụnữvàcuộc cách mạng Thánh Mười. Mao cũng công bốmột trong những nội dung bài viết đầu tiên của mình ởđấy: “Luyện tập thân thể”.

“Quốc gia của chúng ta thiếu sức mạnh”, ông viết. “Nếu thân thểcủa bọn họ không khỏe mạnh, bọn họ sẽrun rẩy trước những người dân lính của đối phương. Vậy thìlàm sao họ cóthểđạt được những mục tiêu của bọn chúng ta?”

Thếnhưng dùông cócốgắng kết bạn với những tác giảcủa tờ“Tân Thanh Niên”cho đến đâu đi chăng nữa –giới tríthức không hềđểýđến con tín đồ phụviệc vào thưviện đấy; một sựxúc phạm màhàng chục năm trong tương lai ông vẫn còn đó nhớđến: “Đối cùng với phần lớn bầy họ, tôi chưa phải làmột nhỏ người.”

Ông không niềm hạnh phúc ởBắc Kinh. Cũng vìông đãyêu côcon gái xinh đẹp của bạn đỡđầu mình.

Dương Khai Tuệtrẻhơn ông tám tuổi, một người phụnữđẹp được giáo dục đào tạo theo lối Phương Tây, nhạy cảm vàhùng biện, người được không ít học tròcủa phụ thân côhâm mộ. Khai Tuệkhước từcác tập tục cưới hỏi cổxưa, tuy thế cónhững yêu mong cao vềtình yêu: “Thàchẳng cógìkhi không toàn hảo”, làchâm ngôn của cô. Côlàm ngơtrước sựtheo xua đuổi của Mao, cólẽlàcôấy nghi ngờsựthật tình của ông ấy.

Mùa Xuân năm 1919, Mao thuyệt vọng quay vềTrường Sa. Ởđấy, ông tìm kiếm được việc có tác dụng làthầy giáo dạy Sử–vàvìthếmàthêm một đợt tiếp nhữa lại bỏlỡmất một sựkiện định kỳ sử.

VÌ VÀO CHIỀUngày 4 tháng 5 năm 1919, 3000 sv ởBắc tởm đãđổvề“quảng ngôi trường Thiên An Môn”trước Cấm Thành. Đóhẳn làcuộc biểu tình lớn trước tiên trong lịch sửTrung Quốc. Tức thì trước đó, bạn trong thành phốvừa bắt đầu biết được vềmột ra quyết định của Hội nghịHòa bình Versailles: những thếlực chiến thắng của Đệnhất Thếchiến đãthỏa thuận ko giao phần nguyên làtôgiới của Đức trên bán đảo Sơn Đông ởcạnh Hoàng Hải trởvềcho Trung Quốc. Triều đại hoàng đếcuối thuộc đãphải mang đến Đức thuêdãy đất đónăm 1898.

Những bạn sinh viên tức giận: đólàphần thưởng đến việc trung quốc tuyên chiến với ĐếchếĐức năm 1917 giỏi sao? tuy Bắc ghê không gửi người lính làm sao sang các mặt trận châu Âu, nhưng nuốm vào đấy làgần 100.000 người làm công nhật, những người đãđi rước xác chết, đào hầm hố, cởi đạn dược, xây trại lính vàbệnh viện. Ngược lại, china đãnhận được từđối thủcủa Đức trong chiến tranh, nước Nhật, khoản tiền đến vay tổng cộng là145 triệu Yen.

Bây giờ, khi cuộc chiến tranh đãchấm dứt, fan Nhật đòi vùng đất mang tầm đặc trưng vềchiến lược đóvềcho họ: nhưmột phần thưởng cho sựgiúp đỡtrong chiến tranh của họ, họmuốn đóng góp quân quân nhân riêng của họởSơn Đông vàgiữlấy toàn bộthu nhập của một tuyến đường sắt sẽđược xây xuyên qua bán đảo.

Mãi mang lại Versailles, thành viên của phái đoàn trung hoa mới biết rằng bạn Anh, tín đồ Pháp vàngười Ýủng hộngười Nhật.

Còn tạo sốc không chỉ có vậy làphát giác, rằng ngay trước lúc đình chiến, một chủ yếu phủTrung Quốc trước đó đãnhận hối hận lộđểbímật bảo đảm an toàn rằng thiết yếu đấy sẽđược chấp thuận. Vìhiệp định đấy cóhiệu lực vềmặt pháp lýnên ở đầu cuối rồi Hoa Kỳcũng đồng ý. Các thành viên của phái đoàn trung quốc bất lực vàvắng mặt trong những lúc kýkết đểphản đối.

Căm phẫn vìsựphản bội của phe Đồng minh vàtức giận chủ yếu phủcủa bao gồm mình, những người xuống đường cảtrong các thành phốkhác. Sinh viên, công nhân vàthương gia lôi kéo tẩy chay hàng hóa Nhật.

ỞBắc Kinh, sốđông đãthông qua một bạn dạng tuyên ngôn vì chưng một lãnh tụsinh viên xướng lên: “Ngày hôm nay, chúng tôi thềvới tất cảđồng bào của shop chúng tôi hai lời thềtrang nghiêm: Lãnh thổTrung Quốc cóthểbịxâm chiến, mà lại không thểbịtừbỏ. Thứnhì: Dân nhân trung hoa cóthểbịthảm sát, tuy vậy không bao giờđầu hàng.”

Rồi những người dân biểu tình kéo mang lại nhàcủa một trong các sốcác bộtrưởng tham nhũng vàbịcăm ghét, xông vào nhàvàphóng hỏa nó. Chủ yếu trịgia này bỏtrốn –nhưng trong lúc ấu đảvới công an đãcómột sv bịthiệt mạng.

NGÀY THÁNG CỦA NHỮNG CUỘC PHẢN ĐỐI,ngày 4 tháng 5 năm 1919, đãtrởthành tên vàbiểu tượng của một phong trào hối hả lan ra mọi nước. Bây giờ, đối với nhiều nhàtríthức Trung Quốc, các giátrịPhương Tây lại có vẻđáng ngờ, họkêu call hãy tảo trởlại với nước nhà của họ.

CảMao cũng chia sẻsựcăm phẫn của các người phản nghịch đối. Vàlần này thìông ấy ko rút lui vào vào thếgiới của không ít quyển sách.

Ông thành lập một tờtuần báo, đểcung cấp cho thông tin cho tất cả những người dân trong tỉnh giấc quêhương của ông ấy vềnhững sựkiện ởBắc Kinh bí quyết đóhơn 1300 kilômét vàtruyền mang lại họsựphấn khởi vềcuộc thay đổi chính trị–“phần góp sức đểgiải phóng nhân loại”của ông ấy, nhưông điện thoại tư vấn nóvềsau này.

Mao tin rằng chỉmột kết liên từnông dân, công nhân, sinh viên vàgiáo viên bắt đầu cóthểép buộc được một sựcải mới dân chủ. Ông từchối dùng bạo lực đểlật đổ, nhưngười Bolshevik ởNga đãtiến hành. Ông vẫn còn đó làmột fan cótưtưởng tựdo vàvôchính phủ, nhưng chưa hẳn làmột fan cộng sản.

2000 bạn dạng của sốphát hành thứ nhất được bán sạch trong một ngày. Tại sốsau đó, Mao mang đến in 5000 bản.

Chỉsau tứ số, thống đốc quân đội, fan cầm quyền ởHồNam, đãcấm tờbáo.

Mao ko tuân theo. Ông ấy cónhớlại đầy đủ lần xung tự dưng với cha ông ấy không? ngay lập tức, ông bước đầu làm biên tập viên cho một tạp chíphêphán khác. Mà lại tờtạp chínày cũng bịcấm chỉsau một sốdưới sựlãnh đạo của ông ấy. Từđấy, Mao công bốcác nội dung bài viết của mình trên tờnhật báo lớn nhất của trường Sa.

Khi một người phụnữtrẻtuổi tựtửtrong chiếc kiệu đón dâu của mình, Mao đãviết một loạt bài bác chống lại hôn nhân cưỡng ép. Người nam nhi nông dân đấy, bạn màngày xưa cũng đãbịép buộc cưới vợ, bây giờyêu ước rằng phụnữTrung Quốc đề xuất được phép tựchọn đem người một nửa bạn đời của mình.

Lần đầu tiên, Mao cũng bệnh tỏtài khéo léo của một nhàhoạt động thiết yếu trị: vào tháng 12 năm 1919, ông tổchức một cuộc làm reo chống nhàcầm quyền trường Sa (tuy vậy, không phải những cuộc chống đối của ông ấy màlàsựkình địch với những tưlệnh khác sau cùng đãkhiến mang đến vịtướng lĩnh đóphải bỏchạy). Một thống đốc mới nắm rước quyền lực, người cùng rất nhiều doanh nhân khágiảđấu tranh cho 1 tỉnh HồNam độc lập. VìTrung Quốc chìm ngập trong hỗn loạn nên trong tương đối nhiều vùng đất ngày dần cónhiều nàn nhân của rất nhiều nhàcai trịquân đội. Kểtừnăm 1913, chỉriêng vào HồNam đãcóhàng chục nghìn fan chết qua các trận đánh của những viên tưlệnh.

Mao cũng ủng hộphong trào độc lập. Nhiều khảnăng trọn vẹn mới mởra mang đến ông trong Trường Sa: ông trởthành hiệu trưởng của một trường học, thành lập “Cộng đồng sách văn hóa”, loại tạo khảnăng mang lại con bạn tiếp cận với sách, luận thuyết vàbáo chí. Bây giờ, ông ấy cómột cuộc sống gần nhưtrung lưu. Thời gian này, Dương Khai Tuệcũng đãưng thuận ông. Sau thời điểm thành hôn, họsống vào một ngôi nhàởngoại ôthành phố, chẳng bao lâu nữa, đứa đàn ông đầu của tía người đàn ông sẽđược sinh ra đời.

Trong thời hạn này, lần thứ nhất Mao ân cần thật sựđến Chủnghĩa cùng sản. Cũng nhưnhiều tríthức khác, những người thuộc “Phong trào 4 tháng 5″, tính từ tốn vẻngoài của nước cộng hòa Xôviết trẻtuổi đãgây ấn tượng cho ông: chính phủcách mạng dưới quyền của Lenin tuyên bốtừbỏcác vùng khu đất làtôđịa cũcủa Nga hoàng vào Trung Quốc.

Mao suy nghĩliệu cónên học tập tiếng Nga, để ý đến xem códi cưsang nước Nga Xôviết, nghiên cứu và phân tích “Tuyên ngôn của Đảng cộng sản”của Karl Marx vàFriedrich Engels vừa new được dịch sang tiếng Trung –vàgặp trần Độc TúởThượng Hải, một trong những người thiết kế tờ“Thanh Niên Mới”, tríthức Mácxít quan trọng nhất của Trung Quốc.

Trần cóthời làtrưởng khoa ởĐại học tập Bắc Kinh. Ông làmột nhàđạo đức vàcải bí quyết dễnổi giận. Sau mọi lần làm phản đối của ngày 4 mon 5, ông bịbắt giam cha tháng vìđãyêu ước toàn bộcác bộtrưởng theo Nhật phài từchức cũng nhưyêu mong tựdo ngôn luận vàquyền được tụtập. Sau khoản thời gian được trảtựdo, è vềThượng Hải, địa điểm ông ấy thành lập một nhóm đầu tiên của những người dân xãhội vào tháng 8 năm 1920. Bây giờông muốn thành lập một Đảng cộng sản.

Ngược lại, Mao bởi vì dựvàhoài nghi. Ông cho rằng một cuộc giải pháp mạng theo gương chủng loại Nga vẫn tồn tại làviệc ko thểđược vào Trung Quốc; Lenin –Mao tin một cách sai trái nhưthế–đãcóthểdựa trên hàng triệu đảng viên. Con phố của những cải cách dân chủvẫn còn cótriển vọng nhiều hơn nữa cho trung Quốc.

Nhưng rồi niềm tin khởi dậy xong xuôi trong HồNam: viên thống đốc không ủng hộphong trào độc lập nữa, vìcác nhàhoạt động, trong đócó Mao, yêu mong “dân chủvàChủnghĩa Xãhội”.

Chẳng bao thọ sau đấy, viên thống đốc bịmột địch thủlật đổ. Kểtừlúc đấy, nắm quyền lực tối cao trong HồNam lại làmột tưlệnh độc tài, bầy áp giới trái lập vàlàm đánh tan tất cảmọi hy vọng biến đổi.

Trong mon 12 năm 1920, Mao viết trong một bức thưgửi cho một fan bạn: “Trên nguyên tắc, tôi ủng hộýtưởng cần sử dụng phương cách tự do đểđạt đến hạnh phúc cho vớ cả, mà lại tôi e rằng điều đấy không thểthực hiện nay được vào thực tế.”

Lịch sửđãchứng minh rằng ko bao giờmàmột kẻchuyên quyền lại tựnguyện rút lui, ông ấy khẳng định. Mao cho rằng đãđến lúc đề xuất đi một con phố mới. Ông viết cho mình ông, ông “rất tán thành việc sửdụng môhình Nga đểcải phương pháp Trung Quốc”.

Xem thêm: 5 Vạn Là Bao Nhiêtính Chỉ Số Cơ Thể, Chỉ Số Bmi Bao Nhiêu Là Bình Thường

Trong tháng một năm 1921, khi những thành viên bắt tay hợp tác xãsách của ông biểu quyết vềđường hướng thiết yếu trị, Mao đãgiơtay bản thân lên cho Chủnghĩa Bolshevik.

Với 27 tuổi, một nhàcótưtưởng tựdo đãtrởthành một người Cộng sản –nhưng làmột tín đồphi thiết yếu thống, người thiếu hiểu biết nhiều nhiều vềlýthuyết của Marx.

Đầu năm 1921, nai lưng Độc Túgửi đến ông phiên bản thảo chương trình cho 1 đảng cùng sản Trung Quốc. CảMoscow cũng thúc giục ra đời một ĐCS.

“Quốc tếCộng sản”, ra đời năm 1919 vàdo những người dân Bolshevik chiếm thếáp đảo, cótrách nhiệm giúp những nhà giải pháp mạng ởkhắp nơi trên thếgiới thành lập và hoạt động tổchức vàqua đólan truyền đi ngọn lửa của sựnổi dậy càng xa càng giỏi –cũng làđểtạo đồng minh cho Liên bang Xôviết vẫn bịcôlập. Sứgiảcủa Quốc tếCộng sản đãđến chạm mặt Trần ởThượng Hải vàthúc giục ông ấy đề nghị nhanh lên.

Mao và các nhà vận động khác của bắt tay hợp tác xãsách đãtạo ấn tượng cho Trần không ít tới mức ông ấy đãđưa trường Sa vào vào danh sách của những thành phốmàtrong đócác chi bộĐảng rất cần phải được thành lập. Mao đãtựchứng tỏmình bao gồm can đảm, nhiều năng lượng vàkhéo ăn uống nói. Rõràng làngười đàn ông nhànông đấy đãkhiến cho giới tríthức ởBắc gớm vàThượng Hải đề xuất thích thú.

Tháng 6 năm 1921, một phái viên của Quốc tếCộng sản mang lại Thượng Hải, tín đồ Cộng sản HàLan Hendricus Sneevliet: một tín đồ cótác phong độc đoán vànhiều danh tính (trong chuyến du ngoạn bímật của ông ấy, ông tựgọi bản thân làlà“Maring”hay “Andresen”).

Sneevliet đãnhận 4000 bảng Anh từMoscow màlúc cho ông đãtiêu 2000 đến vợmình vàmất 600 vìmột ngân hàng phásản. Sốtiền 1400 bảng Anh còn lại làvốn liếng mở đầu đểđốt lên ngọn lửa bí quyết mạng vào Trung Quốc.

Các nhóm ởThượng Hải vàBắc kinh đãchuẩn bịkếhoạch cho hội nghịthành lập đảng cùng sản. Sneevliet, cómột nhân viên của cơquan tình báo quân team Xôviết đi cùng, kết hợp các hoạt động; giấy mời được gởi đi –một trong những tờđólàcho Mao ởTrường Sa.

Vào ngày 23 mon 7 năm 1921, 13 đại biểu và cảhai phái viên kia gặp nhau lần đầu. Sneevliet lựa chọn lớp học của một trường nữlàm nơi gặp gỡbímật, ngôi trường màđãđóng cửa vìnghỉhè. Bạn HàLan cụ quyền chỉhuy –khiến cho tất cả những người Trung Quốc cực kỳ tức giận, những người dân màbây giờbiết rằng bản thân phải report thường xuyên cho tất cả những người của Moscow này.

Trung thành với các chỉthịcủa Quốc tếCộng sản, Sneevliet thúc giục những người dân Trung Quốc đầu tiên hãy liên kết với giới trung lưu đểtạo phải một cuộc phương pháp mạng quốc gia. Tuy thế đồng thời, những người dân đồng chínày rất cần phải xây dựng đa số nhóm công nhân đểsau này cóthểđánh bại được ách thống trị tưsản.

Các đại biểu trao đổi một tuần dưới sựgiám gần cạnh của ông ấy vềđường lối vàtổchức đảng của họ. Vào ngày kếcuối, thình lình cómột người lạphárối buổi họp vàgiảvờrằng mình đãvào nhầm cửa. Sneevliet nghi ngờvàgiải tán cuộc chạm chán gỡngay lập tức. Chẳng bao lâu sau đó, một đội cảnh gần cạnh đi xe mang lại vàlục rà tòa nhà–nhưng ko cókết quả.

Nhóm người trung quốc quyết định chạm mặt nhau trong thời gian ngày hôm sau đóởngoài thành phốvàkhông cóhai tín đồ nước ngoài: vìlo sợrằng sựhiện diện của họcóthểkhiến cho cơquan nhànước nghi ngờ. Vìthếmàhọđãđi cho HồUyên ương vàmướn một chiếc du thuyền.

Đầu tiên, Đảng cùng sản chỉnên vận động trong bímật, giữkín danh sách thành viên của mình. Một ủy ban trung ương ởThượng Hải sẽgiám ngay cạnh tài bao gồm vàcông bài toán của Đảng; những đại biểu đãchọn trần Độc Túlàm người đứng đầu tổchức –mặc dùông ấy không lộ diện tại hội nghị–ông ấy thao tác cho thống đốc của quảng châu trung quốc vàcólẽđãkhông thểbỏrơi chức vụcủa bản thân được.

Mao Trạch Đông trởvềTrường Sa với nhiệm vụthành lập một tổchức Đảng ởđó. Ông hào hứng đặt mình dưới quyền lực của ĐCS. Sau trong những năm tìm kiếm, cuối cùng ông cũng đãtìm thấy sứmệnh của mình. Ông xin thôi chức vụhiệu trưởng vàthành lập một “Đại học tựhọc”, một cơsởngụy trang đểkết hấp thụ thành viên mới (ông ấy còn xin được tài trợtừchính quyền của tỉnh đến viện huấn luyện và giảng dạy này).

Lúc đầu, vấn đề kết nạp diễn tiến chậm chạp chạp. Mao nên thuyết phục vợông làDương Khai Tuệ, cảhai người em trai cũng nhưnhững người họhàng khác từlàng quêcủa ông tham gia Đảng. Thếnhưng trong khoảng một năm, ông đãcóthểtrình ra 30 thành viên bắt đầu theo nhưyêu ước của tw Đảng.

Cũng cho từThượng Hải làchỉthị, rằng Mao đề nghị gây tác động đến các công đoàn ởđịa phương. Nền công nghiệp china đãtăng trưởng nhanh trong những thập niên vừa qua. Công nhân trong các mỏthan, vào nhàmáy thép vànhà thiết bị nấu chìcũng nhưthợxếp chữ, thợin, người công nhân xây dựng, công nhân tinh chỉnh máy vàcông nhân đường sắt đãtập hợp lại trong các hội liên kết của họtừlâu rồi.

Tháng 9 năm 1921, Mao đi sang trọng An Nguyên ởbên cạnh, một vùng than đárộng to màởđấy người công nhân mỏphải thao tác theo ca cho tới 15 giờ đồng hồ đồng hồ. Ông thành lập và hoạt động những ngôi trường học đêm hôm ởđó, vàtrong ngày thu 1922, khi những người thợmỏởAn Nguyên đình công, Mao chỉhuy cuộc bãi thực từtrong hậu trường.

Với thành công: chủmỏphải tăng lương, áp dụng ngày làm việc tám giờvàtài trợcho những trường học ban đêm. Một thành công cho Mao, vìnhiều thợmỏđãgia nhập Đảng.

Vào đầu năm mới kếtiếp theo sau đó, công nhân tuyến đường sắt VũHán –Bắc Kinh làm reo vàthểtheo sựthúc giục của Đảng cộng Sản đãthành lập một công đoàn. Thếnhưng lần này thìmột tưlệnh đãdùng bạo lực đểđập tan những cuộc làm phản kháng, có35 công nhân chết.

Thất bại này làm cho Moscow càng tin rằng cánh tảcủa china còn quáyếu đểcóthểdẫn đầu một trào lưu cách mạng ởtrong nước phòng lại các tưlệnh vẫn còn thống trịởtrong nhiều vùng.

Ngay trong mùa hè 1922, BộChính trị, đội chỉhuy cơ bản của ĐCS Xôviết, qua phái viên Sneevliet đãthúc đẩy tiến cho một trận mạc thống nhất giữa Đảng dân tộc Chủnghĩa của Tôn Dật Tiên, Quốc Dân Đảng, vànhững tín đồ Cộng sản.

Đảng viên ĐCS đề nghị phải hàng loạt gia nhập đảng của Tôn Dật Tiên. Trần Độc Túphản đối, cảMao cũng chống lại liên minh không cân xứng đấy.

Thếnhưng ĐCS trung quốc với cho tới lúc đấy là195 đảng viên vẫn còn chưa đủmạnh đểtồn tại đơn côi (Quốc Dân Đảng có50.000 người). Vànóphụthuộc tài chính vào Quốc tếCộng sản.

Vì thếmànhững tín đồ đồng chíđấy chịu tắt hơi phục vàgia nhập Quốc Dân Đảng nhưmột “khối nội bộ”, ĐCS vẫn tiếp tục tồn tại; cảMao cũng làđảng viên của Quốc Dân Đảng năm 1923.

Thêm vào đó, ông được thai vào Ủy ban Trung ương, ủy ban lãnh đạo bao hàm chín người, cũng nhưđược bổnhiệm có tác dụng thưkýcủa ban hay vụcòn đặc trưng hơn nữa, bao gồm năm cán bộđiều khiển công việc hàng ngày của Đảng.

Ý nghĩa của một chiến trận thống độc nhất tuy bịtranh cãi trong sốnhững tín đồ cộng sản –thếnào đi nữa thìnócũng bổ ích cho Quốc Dân Đảng. Vìbây giờMoscow trợgiúp đối tác doanh nghiệp liên minh bắt đầu của ĐCS với tài lộc vàvũkhí, những cái Tôn Dật Tiên đang rất là cần cho lực lượng quân sựcủa ông ấy.

Đầu năm 1923, Quốc Dân Đảng thành công xuất sắc trong việc xây dựng một cơsởlớn ởgần thành phốQuảng Đông trong khu vực miền nam Trung Quốc. Với chi phí từMoscow cũng nhưsựgiúp đỡcủa cốvấn Xôviết, Tôn Dật Tiên ra đời một học viện quân sựtrên một quần đảo ởgiữa sông phương pháp Quảng Đông tròn 15 kilômét: một lòđào tạo nên sỹquan đến lực lượng quân đội tương lai của “Quân đội biện pháp mạng Quốc gia”. Liên bang Xôviết cung ứng súng máy, đại bác vàmáy bay.

VÀO THỜI GIANnày, bất thình lình Mao chạy trốn ngoài trường chính trị. Vào thời điểm tháng 12 năm 1924, ông trước tiên vềTrường Sa vàsau đóvềlại xã Thiều đánh quêcủa ông ấy. Gần một năm trời, ông ko tham gia cuộc họp nào của ĐCS tuyệt của QDĐ, dần dần mất tất cảcác chức vụtrong Đảng. Ông báo mang đến giới lãnh đạo biết rằng ông đãlàm câu hỏi quánhiều, bịtrầm cảm, mất ngủ, đau đầu, đau đầu vàcao huyết áp. Cóthểlàông ấy thiếu tín nhiệm vềliên minh với Quốc Dân Đảng trong thời gian này.

Thếnhưng mười mon sau đó, hồi tháng 19 năm 1925, ông trởvềvới bao gồm trịvàđược bổnhiệm làm cho thưkýban tuyên truyền của QDĐởQuảng Đông; rõràng làông ấy đãchấp nhận chiến trận thống nhất giữa những người cùng sản vànhững người dân tộc bản địa Chủnghĩa.

Trong thời gian này, ông niềm nở ngày càng không ít tới nông dân Trung Quốc: vào các chuyến đi qua nông thôn, ý thức của ông ấy gia tăng lên, rằng những người dân nghèo vào sốhọ(theo khái niệm của Mao làtròn 70% của dân cưnông thôn) cóthểlàđộng lực cho cuộc biện pháp mạng. Ông khắc ghi những quan liêu sát của chính bản thân mình trong các bản báo cáo vàqua đóthách thức cấp cho trên của ông. Vìnông dân cho tới lúc đấy hầu nhưkhông đóng một vai trònào trong suy nghĩcủa giới chỉ đạo ĐCS ởThượng Hải cả.

Năm 1926, Quân đội biện pháp mạng dân tộc đãđủmạnh đểtấn công địch thủ–cũng nhờsựgiúp đỡcủa Xôviết. Đứng đầu quân nhóm làTưởng Giới Thạch, một quân nhân chuyên nghiệp hóa cóquan hệvới giới tù ởThượng Hải. Tưởng làngười chỉhuy học viện quân sựvàlà bạn kếnhiệm Tôn Dật Tiên khi fan này khuất năm 1925 vìung thưgan.

Tưởng 38 tuổi nguyên nằm trong cánh tảcủa Quốc Dân Đảng, nhưng không bao lâu sau này đãtrởthành một địch thủkhông khoan nhượng của rất nhiều người cộng sản. Nhiều sỹquan trung thành với chủ với ông cũng hoàn toàn không cóthiện cảm với tưtưởng Marx. Nhưng mà Quân đội biện pháp mạng Dân tộc vẫn còn đó phải nhờ vào sựgiúp đỡcủa Liên bang Xôviết.

Vào ngày 9 mon 7, Tưởng thuộc 75.000 tín đồ lính khởi thủy từQuảng Đông tăng trưởng phía Bắc. Ông mong mỏi đẩy lùi các tưlệnh trong vô số nhiều tỉnh, lật đổquyền lực tw yếu ớt ởBắc tởm (từ1911 thiết yếu phủđãthay thay đổi 40 lần) vàtái thống duy nhất Trung Quốc. Đểhỗtrợcho “Chiến dịch phương Bắc”này, Mao rất cần phải huy động những chiến binh nông dân ởnông thôn.

Ngay hồi tháng 7, quân quân nhân của Tưởng Giới Thạch đãchiếm trường Sa, trong mùa Thu, tỉnh HồNam quêcủa Mao được giải phóng. Đến cuối năm, Quân đội giải pháp mạng kiểm soát và điều hành được bảy tỉnh giấc với 170 triệu dân.

Trong tháng một năm 1927, Mao du hành qua vùng bắt đầu chiếm đóng. Vào một phiên bản báo cáo nhờ cất hộ cho chỉ huy ĐCS, ông hoan hỉ môtảviệc dân cày khắp khu vực đãnổi dậy kháng lại những người chủđất của họnhưthếnào vàtrảthùcho sựđàn áp vàbóc lột nhưthếnào. Họđặt những cái mũnhọn lên đầu những người dân bịhành hạđểhạnhục, trói họxua qua làng, hỏi cung tuyệt còn đánh chết họnhưthếnào. Bất cứngười nào cómột mảnh đất nền đều cóthểtrởthành nàn nhân của những hành vi thái quáđó.

Ông cũng đi qua vùng khu đất làquêhương của thân phụ ôg, bạn đãqua đời trong thời hạn vừa qua – là bạn cótrang trại, ông ấy hẳn sẽphải gánh chịu đựng sựtức giận của rất nhiều người bịđàn áp.

Nhưng bạo lực không tạo nên Mao cảm giác khóchịu, ông mừng đón nónhưmột hành vi giải phóng.

Và ông coi thường các vụhãm hiếp đáp những cô gái hay tín đồ vợ, những vụhành quyết công khai. “Khi một tốt hai tín đồ bịđánh bị tiêu diệt thìđấy chưa hẳn làviệc lớn”, ông nhấn xét vắn tắt trong phiên bản báo cáo của mình.

Và công việc làm làlời gượng nhẹ cho sựkhủng bốđóđấy chứ? Bây giờ, cuối cùng Mao cũng tin rằng vận mệnh non sông Trung Quốc phía trong tay của fan nghèo ởnông thôn chứkhông đề nghị ởtrong tay của giới người công nhân thành thị:

“Chỉít lâu nữa thôi, sẽcóhàng trăm triệu con người nông dân nổi lên trong khắp các tỉnh. Họsẽcuồng nhiệt độ vàkhông thểkìm chếđược tương tự nhưmột cơn bão. Fan ta cónên tiên phong họđểlãnh đạo họkhông? bạn ta bắt buộc lêbước theo sau họđểphêbình họ? Hay người ta cần được đứng ra ngăn cản họ, đểđấu tranh chống lại họ? mỗi một người trung hoa đều cóquyền tựdo lựa chọn 1 trong ba con phố này, cơ mà diễn tiến của các sựkiện sẽbắt buộc bạn phải mau lẹ lựa chọn.”

Mao đãquyết định mang đến mình: ông muốn tịch thu toàn bộđất đai trực thuộc tưhữu vàchia new lại. Thếnhưng giới chỉ huy của ĐCS ởThượng Hải ko chấp thuận cơ chế cực đoan này –họvẫn ko muốn dựa trên nông dân vàmuốn thứ nhất làkích hễ giới công nhân trong số thành phố.

Cảnhiều phần của Quốc Dân Đảng cũng bộc lộsựbực tức vềnhững hành động bạo lực thái quácủa các chiến binh nông dân được Mao khen ngợi. Vìthuộc trong giới những người ủng hộđảng dân tộc bản địa chủnghĩa đấy lànhiều địa chủ, doanh nhân, nhàtưbản công nghiệp vàchủngân hàng. Chế tạo đó, Tưởng Giới Thạch khiếp sợ rằng đảng của ông ấy cóthểbịthâm nhiễm vì ĐCS nhỏhơn.

Sau khi thâu tóm Thượng Hải bằng quân team của mình, viên tướng đấy tấn công cúđầu tiên vào đồng minh không ưa thích: theo lệnh của ông, vào tháng 4 năm 1927 member của một hội kín mang tính mafia cũng nhưquân lính của Quân đội bí quyết mạng đãgiết chết hơn 400 công nhân vàngười công đoàn bịnghi ngờcóthiện cảm với cùng sản. Trên mọi nước, một trong những tháng tiếp theo sau sau đó, khoảng chừng chừng 34.000 tín đồ Cộng sản thật sựhay bịcho làCộng sản đãlànạn nhân của sựkhủng bốtừQuốc Dân Đảng vàcác lực lượng quân nhóm đồng minh.

Mặt trận thống tốt nhất tan vỡ. Moscow đổlỗi mang đến Trần Độc Túvàtước quyền lực của bạn Tổng bíthưđầu tiên của Đảng cùng sản. Theo chỉthịcủa Josef Stalin, từkhi Lenin tắt thở làngười cónhiều quyền lực tối cao nhất trong Điện Kreml –bây giờĐCS cần phải tuyển mộmột lực lượng quân sựriêng.

CảMao cũng nhận thấy rằng ko cómột quân đội khỏe khoắn thìnhững bạn Cộng sản sẽkhông cókhảnăng phòng cự: “Mỗi một tín đồ Cộng sản đều bắt buộc hiểu rõsựthật này: quyền lực chính trịđến từnhững nòng súng”, ông ấy viết.

Mao, fan không cókinh nghiệm vềquân sự, thời hạn vừa qua đãđược thai làm ủy viên dựkhuyết của BộChính trịĐCS, rất cần được tổchức một cuộc nổi dậy chống lại quân đội Quốc Dân Đảng trong tỉnh giấc làquêhương của mình.

Với bố trung đoàn cộng sản được trang bịkhông tốt, ông liều tấn công vào trường Sa. Cuộc tiến công trởthành một thảm bại. Rộng phân nửa của 3000 binh sỹ đãhy sinh tuyệt đào ngũ.

MAO CHỈCÒNcách chạy trốn cùng với lực lượng của mình. Cuối tháng 9 năm 1927, ông dẫn sốngười của mình, vào đócónhiều người chỉđược trang bịbằng giáo tốt gậy gộc, đi vềmiền Nam. Đích đến của ông ấy làvùng khu đất của quân cướp: vùng núi Tỉnh cưng cửng Sơn, do những băng đảng cóvũkhíthống trị, nằm sát ranh giới của nhị tỉnh vàlà khu vực màquân đội thùđịch khótiếp cận.

Ông dùng súng đểhối lộhai đầu đảng vàsau đóđược phép thoái lui vào vào vùng đất của giới giang hồ.

Chỉcóđường mòn dẫn lên dãy núi này. Những ngọn núi cao lên cho tới gần 1000 mét, rừng thông vàtre mọc trên những sườn núi đálởm chởm, lúc nào thì cũng cónhững làn sương mùdầy đặc phủkín. Thác nước rã xuống vực sâu. Giữa những ngọn núi lànhững vùng cao nguyên nhỏmàngười dân sinh sống ởđấy giữa những ngôi nhànghèo nàn bằng gỗhay bởi bằng đá.

Phần béo thời gian, Mao cùng với người của ông ấy đóng quân trong một thành phốnhỏởchân của hàng núi. Chỉkhi áp lực của quân team Quốc Dân Đảng –bao vây vùng Tỉnh cương Sơn –quálớn, ông ấy mới lui lên ở trên cao.

Trong trường thích hợp khẩn cấp, từđấy cónhững tuyến đường đào thoát sang những tỉnh kếcận: con đường mòn cóbụi rậm che phủ, dầy tới mức người xua theo hầu nhưkhông thểnào nhận thấy được.

Mao, người vẫn còn đấy ăn mang nhưmột thầy giáo, bây giờlàmột lãnh tụdu kích chỉhuy một lực lượng vũtrang bao gồm những tín đồ lính rách nát rưới, người công nhân vànông dân, số đông kẻlang thang vàquân cướp giật. Những 1-1 vịmàchẳng bao lâu sau đó“Hồng Quân”sẽthành hình từđấy.

Thiếu quân phục bởi phục ấm cho mùa Đông, thuốc mang đến thương binh, thiếu thốn tiền, vũkhívàđạn dược. Nhiều binh sĩ kiệt quệ, mắc dịch tiêu chảy tuyệt sốt rét.

Người lãnh tụcủa họkhông hềngại ngùng khi biến chuyển những nhàcách mạng của ông ấy thành kẻcướp. Vàlực lượng của ông ấy chẳng bao lâu sau đócũng đãđủmạnh đểông cốtìm phương pháp đặt hai tướng giật đấy dưới quyền chỉhuy của ông. 1 trong hai kẻtội phạm đấy trước sau gìthìcũng làđảng viên ĐCS, fan kia cóthiện cảm với những người dân Cộng sản, nhưng vẫn tồn tại dèdặt.

Nhưng sau khi thành công được dân quân của một địa chủ, tướng giật còn ngần ngừkia cũng đặt những chiến binh của mình dưới trách nhiệm của Mao. Cung ứng đó, chỉhuy du kích quân cũng đềnghịgiảng dạy dỗ quân sựcho phần đông kẻsống ko kể vòng pháp luật.

Mao thường cho tất cả những người của bản thân tỏa ra những tỉnh ở kề bên đểcướp bóc. Họtấn công hay làm thịt chết những địa chủ, tịch thu tài sản của họ. Họtống tiền các thương gia bằng phương pháp đe dọa phóng hỏa đốt các shop của họ.

Mao đãbước sang một ngưỡng cửa ngõ nữa. Ông ko chỉbào chữa đến sựkhủng bốmàcòn ra lệnh triển khai nónữa.

Liên lạc cùng với giới chỉ đạo Đảng trong hôm nay đãbịcắt đứt. Thếnào đi nữa thìgiới đi đầu của ĐCS cũng gớm hoàng về“tính biện pháp tương tựnhưkẻcướp”của quân bộ đội ông. Trong tháng 11 năm 1927, Mao bịkhai trừra khỏi BộChính Trị, dòng màông vừa được bầu vào ba tháng trước đấy, nhưng vẫn còn đấy làthành viên của trung ương Đảng.

Nhà giải pháp mạng như thể nhưđãtừbỏcuộc đời trước đó của mình. Chẳng bao lâu sao đócũng không còn cóliên lạc cảvới Dương Khai Tuệnữa, bạn trong thời gian đóđãsinh đến ông đứa con trai thứba. Từtrên núi, Mao chỉviết mang đến vợmình một láthưduy độc nhất vô nhị màtrong đóông kêu than vềmột vệt thương ởchân.

Ông đãtìm thấy một người bạn đồng hành mới từlâu: tín đồ nữCộng sản 19 tuổi HạTửTrân, xuất thân từmột mái ấm gia đình học giảvàđãbímật bắt đầu làm ĐCS tức thì từlúc 16 tuổi.

Những người Cộng sản đãtạm thời đãthất bại vào cuộc chiến đấu giành những thành phố. Theo một chỉthịcủa Stalin, những Hồng Quân rất cần phải chiếm giữnhững vủng đất nhỏởnông thôn, những chiếc màhọgọi là“Xôviết”, theo những hội đồng người công nhân vàquân nhân dẫn đầu cuộc bí quyết mạng trong nước Nga. Tháng bốn năm 1928, một tướng cộng sản với hàng nghìn binh lực đến được cùng với Mao. Bây giờhọcùng nhau chỉhuy tư trung đoàn cùng với 8000 quân bộ đội vàkiểm rà soát nửa triệu dân.

Tháng 12 năm 1928, Mao cảm giác đủmạnh đểbắt đầu một cuộc cách tân ruộng đất trong vùng do ông chỉ chiếm đóng. Ông phân chia đất vềcho nông dân nghèo vàquân nhân vàcho giết chết địa chủ. Thếnhưng khi chạm chán phải sựđối kháng của rất nhiều người nông dân giàu vànhững fan cầm quyền ởđịa phương, ông trong thời điểm tạm thời bãi bỏcác kếhoạch phân chia đất quá rất đoan của mình.

Trong dịp đấy, Tưởng Giới Thạch thuộc với liên minh của ông ấy đãchiếm được Bắc Kinh; tháng 10 năm 1928, ông tuyên bốthành lập thiết yếu phủriêng ởNam khiếp –một thành phốlớn cách Bắc ghê 900 kilômét vềphía phái nam được ông ấy tuyên bốlàthủđômới của Trung Quốc. Tức thì sau đấy, ông mang lại 25.000 quân quân nhân hành quân vềTỉnh cương Sơn; vào giữa tháng 1 Mao phải tháo chạy khỏi dãy núi. Với sát 3000 chiến binh, ông ấy trốn bay vềphía Đông vào vùng ranh ma giới thân hai thức giấc Phúc con kiến vàGiang Tây, chỗ ông chiếm lấy một thành phốvàlấy đólàm cơsởhoạt động mới cho mình.

Trong thời hạn này, thanh thếcủa ông trong giới chỉ huy ĐCS đãđược nâng cấp nhiều vìcác thành công vềquân sựcủa ông ấy. Giới chỉ huy ĐCS mong muốn họcóthểsửdụng được đội quân của Mao đểtấn công các thành phốlớn hơn. Ngoài các việc khác, Mao phải tấn công Trường Sa, thành phốmàKhai Tuệvợông vẫn còn đó sống ởđấy với tía người con.

Cuộc bao vây Trường Sa –màtrong thời gian đóMao ko cóliên lạc với Khai Tuệ–thất bại sau chỉvài tuần; người Cộng sản rút lui. Khi một tướng của Quốc Dân Đảng hiểu rằng rằng vợcủa tín đồ lãnh đạo du kích quân nổi tiếng sống trong Trường Sa, ông ấy cho người bắt Dương Khai Tuệvào ngày 24 tháng 10 năm 1930. Bàcóthểđược tựdo nếu như nhưchịu công khai minh bạch từbỏMao.

Vẫn còn yêu thương chồng, Khai Tuệtừchối.

Ba tuần sau đấy, bàbịtrói dẫn đi trên đường phốcủa trường Sa vàbịbắn chết. Tướng Quốc Dân Đảng đến chặt đầu xác chết vàbêu đầu của Khai Tuệởmột cổng thành nhưmột chiến công. Các người con được chúng ta bèbímật có vềThượng Hải chuyển vào trong một trại trẻmồcôi.

Khi Mao, bạn lại thoái lui vềtỉnh Giang Tây, hay tin vềcuộc hành quyết, ông đãtỏlòng yêu đương tiếc. “Tôi cóchết đến một trăm lần thìcũng ko thểnào bùđắp được”cho tử vong của Khai Tuệ, ông ấy viết vào một bức thư.

Vào thời gian này, Mao sau cuối cũng đãbước qua nhóc con giới của đấm đá bạo lực không khoan nhượng. Với tưcách làngười chỉhuy quân sự, trong mùa xuân năm 1930 ông ra lệnh ban đầu chia lại ruộng đất ởGiang Tây. Thếnhưng chỉ đạo Đảng ởđịa phương ngăn chặn lại kếhoạch của ông ấy.

Điều đấy làđủđểkhiến mang lại họtrởthành phần lớn kẻthùtrong mắt ông. Ông quảquyết rằng Đảng cộng sản ởGiang Tây đãbịđịa chủ, nông dân giàu cóvàngười của Quốc Dân Đảng thâm nhập. Họphải được thanh lọc và“Bolshevik hóa”.

Ảnh hưởng trọn của ông đãđủđểlập một ủy ban đặc trưng ởGiang Tây. Mao cho xửtửnhững bạn chống ông nhưlànhững kẻ“phản phương pháp mạng”, hàng trăm đảng viên bịkhai trừra khỏi Đảng.

Lần đầu tiên, ông ấy đãphábỏđiều cấm kỵ, giết chết đồng chí. Vàcho tới dịp đó, ông cũng đãđủvôlương trọng tâm đểche che cuộc tranh đấu giành quyền lực này bởi những tư tưởng của hệtưtưởng.

Con bạn cótưtưởng tựdo từHồNam đãđi qua 1 đoạn con đường dài. Vào tầm đầu, ông từchối mọi bề ngoài bạo lực, rồi đối với ông, nóngày càng mang ý nghĩa hợp pháp hơn trong cuộc đấu tranh chống lại đầy đủ người lũ áp. Trong thời gian trước đó, ông còn ra chỉthịrằng sựkhủng bốchỉđược phép hướng đến những kẻthùgiai cấp. Nhưng lại bây giờ, ông luôn dịch chuyển mới nhãi con giới giữa chúng ta vàthù.

Và vì chưng thếmànhững cuộc hành quyết do Mao chỉ thị chỉlàlần mở đầu của một sựcuồng nhiệt tựhủy hoại, kéo dãn dài nhiều tháng liền vàngày càng tăng lên, loại cũng lan sang cảHồng Quân: chẳng bao thọ sau đấy, mỗi một đại đội các truy tìm mọi kẻphản bội trong mặt hàng ngũcủa mình. Chỉtrong một tuần lễ duy nhất, 2000 sỹquan vàquân lính của một tổ quân tiền tuyến đãbịbắn chết, trong số4400 bạn bịcáo buộc cóliên quan tới các kẻphản cách mạng bên dưới áp lực của các cuộc hỏi cung.

Trong thành phốPhúc Điền, những ủy ban đãđiều tra bằng cách tra tấn ép buộc các người bịcho làphản biện pháp mạng yêu cầu nhận tội: tay sai ý hợp tâm đầu đãtrói tay họlại, tiến công họbằng gậy tre xuất xắc đốt mang lại họbịbỏng. Xuất xắc họdùng đinh đóng góp tay của những người tội trạng xuống bàn vàđẩy mọi mảnh tre nhọn vào bên dưới móng tay.

Không biết được bé sốchính xác của những nạn nhân cuộc “thanh trừng”này, cólẽlàhàng chục nghìn tín đồ đãchết một trong những tháng đó. Mao tương tác người của ông thực hiện giết fan vàđãnhiều lần bảo vệhọ–biết rõrằng ông hy sinh những người dân vôtội đểchiếm lấy quy