Đại dương cuối đường làng

-

Chỉ cần đã từng đọc hoặc coi Coraline, thì cho dù che đi tên người sáng tác mình nghĩ người đọc cũng trở thành biết Đại Dương Cuối Đường xóm là tòa tháp của Neil Gaiman. Cá nhân mình lúc đọc chấm dứt thì thấy nhị quyển này có rất nhiều điểm tương tự, nhưng tất yếu là mỗi quyển đều phải có những loại hay riêng. Khi đề cập về Neil bản thân thấy hơi ít người nhắc đến Đại Dương Cuối Đường Làng, gồm vẻ đó là một quyển ko nổi lắm với độc giả Việt yêu cầu lần này mình thích chia sẻ thêm về nó.

Bạn đang xem: Đại dương cuối đường làng

Neil luôn làm mình tuyệt vời với những câu chuyện kịch tính có màu huyền bí, ông luôn tìm kiếm được cách đan xen hợp lí giữa thực tiễn và những thế giới ma thuật tồn tại đâu đó trong trí tưởng tượng. Các tình tiết kỳ lạ kỳ khơi gợi óc tò mò của fan đọc và đôi lúc làm mình tự hỏi rằng liệu nỗ lực giới này còn có bao nhiêu phần là thật? Thay vì tin vào thế giới ma thuật của Neil, lần này mình đã thử diễn dịch theo lối “thực tế” rộng với Đại Dương Cuối Đường Làng với với bản thân nó có tác dụng cho mẩu truyện trở đề xuất thú vị hơn.

Sơ lược một chút ít về bối cảnh: Nhân vật chính “tôi” là một trong những người bầy ông trung niên đang trên đường đến bên em gái ở vùng Sussex – nơi anh ta đã có lần ở hầu hết ngày còn bé. Trong lúc vẩn vơ suy nghĩ thì anh ta sẽ chạy mang lại cuối mặt đường làng, nơi bao gồm trang trại của mái ấm gia đình Hempstock, kí ức phủ những vết bụi sau hàng chục năm lại ùa về khi anh ta đứng trước chiếc ao – “đại dương” của Lettie Hempstock.

Nếu trong Coraline là thế giới song tuy vậy thì trong Đại Dương Cuối Đường Làng họ có một vùng khu đất ma thuật sâu trong rừng, nơi nhốt mụ phù thủy ác độc. Năm nhân trang bị “tôi” bảy tuổi thì mái ấm gia đình cậu chuyển mang đến ngôi nhà tại đầu làng, dựa vào một sự kiện kì dị mà có tác dụng quen với cô nhỏ xíu Lettie Hempstock mười một tuổi. Do thiếu cẩn trọng mà “tôi” bị mụ phù thủy dính theo về tận nhà, tiếp sau là chuỗi ngày kinh sợ khi mụ phù thủy tìm biện pháp chia rẽ các thành viên trong mái ấm gia đình với “tôi”.

“Tôi ngờ rằng một mẩu truyện chỉ quan trọng đặc biệt chừng như thế nào nhân thứ trong chuyện nuốm đổi. Tuy vậy khi phần đông chuyện này xẩy ra thì tôi mới bảy tuổi, với tôi ngơi nghỉ cuối chuyện cũng vẫn y giống như tôi sống đầu câu chuyện, đúng không? toàn bộ những bạn khác cũng vậy. Họ hẳn yêu cầu như vậy. Con bạn không cố gắng đổi.”

Phần tuyệt hảo nhất với mình chắc rằng là đêm mà lại “tôi” đã đề xuất tìm phương pháp trốn chạy khỏi ngôi nhà của chính mình. Một cậu bé xíu bảy tuổi chạy vào màn trời dông giữa đêm, bởi đôi chân nai lưng trên con đường làng lấp đầy đá dăm. Bản thân nghĩ giả dụ được chuyển thể làm cho phim phim hoạt hình thì đây cũng trở thành là một bộ phim hấp dẫn, bởi vì chỉ phát âm thôi mà tôi đã cảm nhận thấy nỗi sợ hãi len vào trong trái tim hồn cậu bé đêm tối ấy.

“Tôi phát hiển thị một bục bằng gỗ nên trèo qua rồi cứ cố kỉnh chạy đi qua đồng cỏ, tim đập thình thịch như mẫu trống to lớn nhất, ồn nhất đã hay đã từng tồn tại, chân thì để trần, vật dụng ngủ thuộc áo choàng ngủ ướt nhẹp bên dưới đầu gối và dính xệp vào người. Tôi chạy mà lại chẳng lưu ý gì cho mấy bến bãi phân bò. Đồng cỏ khiến cho bàn chân tôi dễ chịu và thoải mái hơn là con đường làng đầy đá dăm thời gian nãy. Tôi tươi tỉnh giấc lên và cảm giác mình có thực rộng khi chạy trên cỏ. Sấm ầm ầm ẩn dưới dù tôi không thấy tất cả ánh chớp.”

Cậu tìm tới trang trại với được Lettie hỗ trợ nhưng dòng giá yêu cầu trả hơi lớn. Lettie bị thương và cần được trả về cùng với “đại dương”, có nghĩa là cái ao ngay sau trang trại, để ngóng ngày hồi phục. Cùng điều làm cho mình thấy khá lấn cấn là cuộc nói chuyện giữa nhân đồ vật “tôi” lúc cứng cáp và bà của Lettie làm việc cuối truyện. Bên cạnh đó mọi kí ức của “tôi” về Lettie đa số trong tâm trạng mù mờ, nó chỉ ví dụ hơn khi anh ta quay trở lại làng với đến bên cái ao. Thậm chí ngay cả kí ức về bản thân mình trong trong cả mấy chục năm vừa qua cũng ko hề rõ ràng trong trí tuệ anh ta.

Xem thêm:

*

Vậy sau cuối Lettie là nhân vật gồm thật hay không?

“Đại dương” nhìn từ ko kể chỉ là một chiếc ao nhỏ, nhưng mái ấm gia đình Hempstock bảo rằng nó là vô tận, nó cất đụng và nuôi dưỡng tất cả mọi thứ bao gồm cả Lettie. Mình nghĩ nó là hình ảnh đại diện mang lại “kí ức”, từ từng nào thế hệ cùng với vô vàn câu chuyện khác biệt đã được đặt vào chiếc ao bé bé dại ấy. Bởi vì vậy nhưng mà nó được gọi là “đại dương”, chắc hẳn rằng trong đó cũng có thể có cả kí ức của “tôi” về cô nhỏ bé Lettie mười một tuổi nữa. Và đến tận cuối truyện thì Lettie vẫn không quay lại, yêu cầu mình ko rõ liệu Lettie là 1 trong cô bé xíu có thật xuất xắc chỉ là một trong những người chúng ta trong trí tưởng tượng của “tôi”.

Và mụ phù thủy tất cả thực sự tồn tại giỏi không?

Neil Gaiman hết sức tài tình khi khơi ra hầu như góc tối trong lòng hồn fan lớn và phô bày nó dưới ánh nhìn của một đứa trẻ. Chuyện về mụ phù thủy có thể là thiệt cũng rất có thể là giả, nhưng việc ông bố, do một người thiếu phụ xấu xa, đã gây ra những kí ức tồi tệ cho nhân vật bao gồm vào đêm tối đó là thật. Để khi bự lên, anh ta tìm giải pháp giấu bạn dạng thân lúc nhỏ dại vào một góc làm sao đó và chỉ lúc tới gần “đại dương” nó bắt đầu xuất hiện. Gán cho tất cả những người phụ nữ, xen vào giữa bố và mẹ, hình hình ảnh một mụ phù thủy, bản thân đoán đó là biện pháp nhân vật chính “trốn” khỏi nhân loại tối tăm của người lớn.

Hoặc đề xuất chăng chính vì như thế giới yêu thuật chỉ nằm trong khoảng nhìn của bọn trẻ yêu cầu khi đã trở thành người mập thì nhân trang bị “tôi” dần quên không còn về nó? Từ phương pháp anh ta “nuôi dưỡng một trái tim mới” (theo lời bà mẹ Lettie) trong quá trình trưởng thành hoàn toàn có thể thấy anh ta đã chọn lọc quên đi phần lớn kí ức khổ cực trong vượt khứ để chấp nhận thế giới xung quanh. 

“Tôi không nhớ hồ hết gì tuổi thơ của mình, tuy thế tôi lưu giữ rằng mình vẫn lấy làm vui háo hức với đông đảo điều bé dại nhặt, ngay cả khi những thứ vĩ đại hơn đang tan tành. Tôi không thống trị được trái đất mình sống, chẳng thể quay sườn lưng trốn tránh phần nhiều sự việc, con fan hay giây lát làm mình nhức lòng, nhưng mà tôi lấy có tác dụng vui hoan hỉ với các thứ làm cho mình hạnh phúc.”

Hầu hết mọi là suy nghĩ cá nhân của mình, chắc hẳn rằng do ảnh hưởng ít những từ số đông thể nhiều loại mình tốt đọc. Giọng văn của bác bỏ Neil khá vừa lòng gu mình, kiên cố mình đang tìm đọc nhiều hơn thế nữa và biết đâu sau này sẽ ngộ ra coi có còn điều gì ẩn trong mẩu truyện này không. Nhìn tổng thể thì đó là một mẩu chuyện mình thấy hay cùng khá hồi hộp, độc nhất vô nhị là khi bạn đọc lập tức mạch vào một buổi đêm mưa.

Đánh giá chỉ cá nhân: 4/5

Thông tin sơ sài về tác giả: Neil Gaiman tên tương đối đầy đủ là Neil Richard MacKinnon Gaiman, sinh năm 1960, là một trong tiểu thuyết gia, tác gia kiêm biên kịch gốc Anh. Ông danh tiếng với đông đảo tác phẩm truyện ngắn, tè thuyết và chuyện tranh thể loại khoa học mang tưởng, huyền bí. Một số tác phẩm đáng chú ý ý của ông là: loạt chuyện tranh The Sandman, những tiểu thuyết như Coraline, hồ hết Vị Thần Nước Mỹ, bụi Sao, câu chuyện Nghĩa Địa,...