Adn và câu chuyện của lương tâm

-

Cách trên đây hơn hai chục năm, hồi tôi học diện tích lớn cấp III, đồng hồ thời trang đeo tay còn là thứ xa xỉ phẩm khan hiếm.

Bạn đang xem: Adn và câu chuyện của lương tâm

Một hôm, thằng bạn cùng bàn tìm được một chiếc đồng hồ mới toanh; nó đeo đồng hồ rồi xắn ống tay áo lên trông thiệt oách có tác dụng sao, khiến cho cả lớp phục lăn. Chỉ vài hôm sau đang thấy mấy thằng khác cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ thời trang đeo tay. Trong cả trong giấc mơ tôi cũng ý muốn được như chúng nó: mua một chiếc đồng hồ để mọi bạn trông thấy nhưng mà thèm.Bạn đã xem: Adn và mẩu truyện của lương tâm

Hôm nhà nhật, tôi về đơn vị chơi. Mang hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ:

“Mẹ ơi, con mong muốn mua một cái đồng hồ đeo tay đeo tay, chị em ạ !” mẹ tôi trả lời:

“Con này, bên mình đến cháo cũng sắp sửa chẳng tất cả mà ăn nữa, mang đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con ?”

Nghe mẹ nói thế, tôi siêu thất vọng, cấp quáng quàng húp hai chén bát cháo rồi chuẩn bị về trường. Bỗng dưng bố tôi hỏi: “Con cần đồng hồ thời trang làm gì vắt hả ?”

Câu hỏi của cha nhen lên một tia mong muốn trong lòng tôi. Rất cấp tốc trí, tôi bịa ra một câu chuyện:

“Hồi này lớp nhỏ đang học ngày học tối để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khoá biểu của ngôi trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ thời trang để biết giờ lên lớp.” Nói xong, tôi nóng vội chờ bố trả lời đồng ý; thế nhưng bố tôi chỉ ngồi xổm không tính cửa chẳng nói câu nào.Bạn đang xem: Adn và mẩu chuyện của lương tâm

Thấy thế, bà bầu tôi ngay tức khắc kéo ống tay áo tôi xuống rồi bảo:

“Con này, đồng hồ là thiết bị quý giá, cần lấy tay áo đậy đi để giữ cho nó khỏi bị sây xước chứ ! Con hãy nhờ rằng tuyệt đối không được thiết kế hỏng, lại càng ko được đánh mất nó đấy ! Thôi, chị em về đây.”

Tôi tiễn bà bầu ra cổng ngôi trường rồi hỏi: “Sao đơn vị mình đột dưng lại sở hữu tiền nắm hở bà bầu ?” bà mẹ tôi trả lời:

“Bố mày cung cấp máu đem tiền đấy!”


*

Bố đã phân phối máu để có tiền tải chiếc đồng hồ đeo tay mà tôi thích

Bố đi cung cấp máu nhằm kiếm chi phí mua đồng hồ cho tôi? Trời ơi! Đầu óc tôi xoay cuồng, ngực nhức nhói.

Xem thêm: Bỏ Ngày Tháng Khi In Powerpoint 2010, Bỏ Ngày Tháng Khi In Powerpoint 2007

Tiễn bà bầu về xong, tôi toá chiếc đồng hồ đeo tay ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cho vào cái túi nhỏ tý chị em đưa. Tức thì hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem gồm ai cần mua đồng hồ đeo tay mới không. Chúng ta hỏi tôi nguyên nhân có đồng hồ mà lại ko đeo, tôi bảo tôi ko thích. Họ chẳng tin, mang đến rằng có lẽ rằng đồng hồ nước của tôi bao gồm trục sái gì đấy, vì vậy chẳng ai mong mua nó.

Cuối cùng tôi đành đề xuất nhờ thầy nhà nhiệm lớp góp tôi tìm fan mua đồng hồ và thành thật nhắc lại đầu đuôi mẩu chuyện cho thầy nghe, vừa kể vừa nước mắt sườn lưng tròng. Thầy nhà nhiệm nghe hoàn thành bèn vỗ vai tôi với nói:

“Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ thời trang đây, em giữ lại nó đến thầy nhé!” Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì cần sử dụng số tiền kia nộp hai tháng chi phí ăn trong nhà ăn tập thể. Tất cả điều khó hiểu là sau đó chưa khi nào tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Các lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ mỉm cười không nói gì.

Tôi bỡ ngỡ hỏi: “Thưa thầy, lý do thầy không đeo nó nỗ lực ạ ?” Thầy công ty nhiệm ung dung trả lời: “Thầy ngóng em mang lại chuộc lại nó đấy!” Tôi hỏi tiếp: “Thưa thầy, bởi vì sao thầy biết em sẽ quay trở về xin chuộc chiếc đồng hồ thời trang ạ?” Thầy bảo: “Bởi vày nó không dễ dàng chỉ là chiếc đồng hồ, nhưng điều đặc biệt quan trọng hơn, nó là lương tâm của một nhỏ người.”